Truyện ngắn: "Anh - cô bé và ngốc..."
Một buổi chiều chớm đông … Mưa… LạnhNgười ta thấy một cô bé lững thững đi dưới mưa, từng bước, từng bước có vẻ như nặng nhọc lắm. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt ướt nhèm không biết vì nước mưa hay nước mắt càng khiến những ai trông thấy cô đều cảm thấy thật xót xa.
Cô bé mỏi mệt và dừng lại bên quán kem hồ Tây quen thuộc, người cô đang run lên vì lạnh, vì ướt mưa… Cô bé vẫn quyết định ăn kem ư? Cô bé có những sở thích thật lạ lùng! Kem ngọt… nhưng lạnh lắm… nhất là lúc trái tim cô đang giá băng… sẽ càng khiến nó thêm tê dại…
Anh và Cô bé…
Cũng buổi chiều mưa ấy, người ta thấy Anh vẫn ngồi lặng im nhìn chính cái bóng của mình in xuống mặt nước hồ Gươm – nơi mà Anh và cô vẫn thường cùng nhau đến mỗi khi có thời gian… Nó lạnh, nó tê tái… Xung quanh Anh chẳng còn ai. Bởi đâu có ai giống Anh. Người ta biết trời mưa sẽ bị ướt. Người ta biết bị ướt mưa sẽ lạnh. Người ta biết lạnh sẽ tê buốt lắm. Thậm chí, họ có thể sẽ chết vì lạnh. Anh biết chứ! Anh biết hết mọi thứ cảm giác ấy! Nhưng tim Anh đã chết lạnh rồi, thêm chút nữa cũng thế thôi! Anh cố chấp và bất cần. Anh biết mình sẽ đau khi thay thế một ai đó yêu thương Cô bé! Anh biết yêu thương dành cho Cô bé là điều dại dột. Anh biết Cô bé thích ai, tình cảm của Cô bé dành cho ai nhưng Anh vẫn nhận lời yêu thương ấy từ Cô bé. Anh biết, Anh biết hết… rằng mình sẽ bị tổn thương bởi yêu thương đầu tiên không xuất phát từ hai chữ thiêng liêng gọi là “Tình yêu”. Cái thứ không biết là đắng cay hay ngọt ngào. Anh vẫn liều lĩnh như vậy. Tại sao ư? Tại sao lại phải liều lĩnh đến như thế?... Bởi Anh cũng như cô, cần quên đi một người vốn không phải dành cho mình…
Anh luôn thế, luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Anh chẳng nề hà hơn thua, kém thiệt. Anh vẫn luôn cười nói dù trong lòng có bao nhiêu vướng bận. Anh nhẹ nhàng, ân cần và cũng thật ấm áp. Dù Anh biết trong thâm tâm Cô bé đang như thế nào, tình cảm cô bé dành cho Anh ra sao… Anh cũng không một lần đòi hỏi Cô bé phải nói ra… Phải chăng Anh luôn lặng lẽ như vậy nên khiến Cô bé không lo sợ một ngày nào đó sẽ mất Anh. Họ đã đến và ở bên nhau như thế. Lặng lẽ đi bên nhau như những chiếc bóng… 1 năm… 2 năm…rồi 3 năm… Họ vẫn không thể quên!
Cô bé và Ngốc…
Ngốc nằm dài trên bãi cỏ, mệt nhoài. Những lúc rối bời, Ngốc thường tìm đến niềm đam mê trên sân cỏ. Ngốc vẫn thế, luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Nếu cảm thấy đau hãy nói rằng mình đang đau. Nếu cảm thấy mỏi mệt, hãy nói rằng mình mỏi mệt. Trước khi yêu thương một ai đó, hãy biết tự yêu thương bản thân mình. Nếu biết cách yêu thương bản thân, sẽ biết cách làm cho người mình yêu được yêu thương thật sự… trọn vẹn…
Rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu… Nhưng sao yêu thương cất lên thành lời thật khó… chần chừ… và rồi đã đánh mất nhau. Cô bé chỉ biết đem những yêu thương trải dài trên những trang giấy. Không có thứ gì đủ để viết hết yêu thương dành cho ai đó. Không có thứ gì đủ để đựng hết yêu thương. Ngốc làm sao có thể biết! Bởi lẽ đó cô bé mới gọi ai đó là Ngốc. Ngốc khi chỉ biết thể hiện những yêu thương của mình qua những dòng tin nhắn… Nếu lỡ như tin nhắn đó không đến được với người nhận nó thì sao? Im lặng chăng? Ngốc vì không biết rằng Cô bé lúc nào cũng muốn được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười ấy. Ngốc mới không biết rằng Cô bé luôn muốn được ngồi chăm chú nhìn Ngốc kể chuyện, nói cho Cô bé nghe về những điều mới lạ, những điều mà Cô bé dù có biết cũng giả vờ không chỉ để được nhìn thấy cái vẻ chững chạc, người lớn của Ngốc. Đó là yêu… hay chỉ là “sự ngưỡng mộ”.
Dù chỉ là cái nắm tay cô bé dắt qua đường, cái kéo cô bé lại gần sát bên, cái cách cẩn thận mở khóa mũ, cái ánh mắt như trốn tránh Cô bé vì sợ bị nhìn thấu, cái ngấp ngứ vì bối rối không biết phải nói gì, cái đỏ mặt ngại ngùng… rồi lặng lẽ nhìn nhau khẽ cười cũng đủ khiến cho cô bé cảm thấy thật hạnh phúc.
Tất cả những thứ thuộc vê Ngốc đều thật đáng yêu và ấm áp. Nó khiến tim cô cứ run lên từng hồi. Nó cứ len lỏi vào từng giấc mơ – nơi vô thức cô không thể kiểm soát… Và chỉ tới lúc cô nhận ra nụ cười ngờ nghệch trên môi khi mình tỉnh giấc – nụ cười của hạnh phúc – hạnh phúc ngay cả khi bên Anh… cô chợt cảm thấy xót xa, nước mắt lại lăn dài, chiếc gối thấm đẫm những dòng nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, khe khẽ như sợ làm con tim lại thổn thức… như sợ đánh thức những nỗi đau quặn thắt còn đọng lại từ tận sâu nơi đáy tim. Những điều đó khiến tình yêu trong cô trở nên mỏi mệt!
Người ta thường bảo: “Yêu thương đầu tiên thường là những yêu thương vụng dại. Mà những thứ lỡ vụng dại ấy… Thật khó quên! Đó là ngây thơ, là hồn nhiên, là trong sáng, là ngờ nghệch… Cái thứ ấy nếu dễ dãi có được sẽ vội vã ra đi rồi bỏ lại nơi đáy tim những nỗi đau cồn cào, nhức nhối.”
Những yêu thương vụng dại đó đã theo họ từ cái tuổi thơ ngây, hồn nhiên. Đó là mùa yêu thương cuối cùng của quãng đời học sinh. Anh – Cô bé và Ngốc vẫn cứ sánh bước bên nhau như thế. Bất cứ nơi nào có Anh, nơi đó đều có Ngốc. Bất cứ chuyện gì của Anh và Cô bé, Ngốc đều biết. Bất cứ chuyện gì về Ngốc, cô bé đều không hay biết gì. Tại sao lại bất công như vậy? Chẳng nhẽ giữa Anh và Ngốc còn thân thiết hơn cả Anh và Cô bé? Thật nực cười cho một Cô bé đang ghen tỵ với tình bạn từ tuổi ấu thơ của họ. Cô xuất hiện bên họ đã được bao lâu? Cô bé còn muốn gì nữa? Muốn Ngốc yêu cô – người yêu của bạn thân anh ta sao? Cô có cảm thấy mình quá đáng không? Sao con người Cô bé tham lam tới vậy? Đây cũng là sở thích lạ lùng của cô ư? Cô bé à, cô đang yêu hay chỉ là muốn chiếm giữ họ, muốn họ đều thuộc về cô? Là bởi vì những thứ gì không thuộc về mình con người ta sẽ yêu quý, trân trọng, khát khao hơn những gì mình đang có. Nên chỉ vì chút tham lam và ích kỷ, cô bé đã vội vã mang hết những yêu thương Anh dành cho cô trói buộc và chôn chặt, biến Anh thành cái bóng bên cô cùng cô dõi theo một hình bóng khác. Đau đớn lắm, xót xa cho Anh lắm, Cô bé biết không?
Cô bé
Thật đáng thương cho một cô bé, yêu thương đầu tiên sao làm cô điêu đứng như vậy? Làm sao có thể, khi Ngốc chưa kịp nói lời yêu thương, thì Cô bé đã nói yêu thương dành cho một người khác. Đắng cay thay không phải ai khác mà chính là Anh - người bạn thân luôn ở bên cạnh Ngốc. Làm sao có thể? Là tự cô bé đã đẩy Ngốc ra xa… hay tại vì Ngốc… đã không phải là yêu thương dành cho cô?
\
Đáng thương cho một chàng trai mang tên Anh. Hiện hữu bên cô, cùng sẻ chia bao buồn vui, bao hạnh phúc, quan tâm, yêu thương cô hết mực nhưng vẫn không bao giờ có được thứ mang tên “yêu thương trọn vẹn”… Anh vô thức nhận ra rằng ngay cả khi bên Anh, cô bé vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt cho ai đó. Anh đã biết rất rõ, ngay từ khi bắt đầu, yêu thương đã không dành cho mình. Vậy tại sao Anh vẫn muốn tiếp tục mọi thứ trong suốt quãng thời gian dài. Tại sao chính Anh là người dựng nên cây cầu tình cảm dành cho họ, rồi lại bước lên cây cầu đó đến bên cô? Tại sao là người biết rõ nhất thứ tình cảm họ dành cho nhau, Anh còn liều lĩnh tiến lại… Anh không sợ đau ư? Anh không sợ rằng mình sẽ rất đau đớn ư? Hay bởi Anh cũng như cô, đang muốn cho người mình yêu thương thật sự thấy rằng không cần họ mang lại hạnh phúc, mình vẫn có thể hạnh phúc? Ôi chao, cả Anh và Cô bé – họ mạnh mẽ đến đáng thương! Bắt đầu với suy nghĩ đó cũng chính là lúc Anh và cô bước chung trên một con đường… Có lẽ họ đã sai… ngay từ khi bắt đầu!
Cô bé vẫn ngồi đó, đôi bờ vai run run vì lạnh. Kem ngọt… nhưng lúc này lạnh lắm. Tình yêu Anh mang đến cho cô dịu ngọt, mát lạnh nhưng cũng đau lắm. Nỗi xót xa đi bên Anh trên quãng đường dài với một tình yêu không trọn vẹn khiến tim cô quặn thắt… Cô bé chẳng xứng đáng với những yêu thương Anh dành cho. Xin hãy buông tay để cô biết đâu là yêu thương thực sự dành cho mình. Bởi “Níu kéo những yêu thương chưa trọn vẹn cũng giống như que kem ăn dở. Nhìn thật đẹp, vị thật ngọt. Nhưng khi không còn thấy thích ăn, nó sẽ tan chảy hết, chỉ còn sót lại cảm giác lạnh đôi tay... đôi tay bị lạnh như trong tim vậy!”
Yêu thương đầu tiên bao giờ cũng mang lại cho con người ta thứ cảm xúc tuyệt vời nhất. Nó như một nỗi nhớ vô hình, len lỏi, xuyên suốt cuộc đời ta. Có thể nó sẽ hiện hữu chỉ khi ta dừng lại”.
-ST-
Bạn thấy bài viết này hay chứ?
Nếu hay thì còn chờ gì nữa mà không subcribe BlogTM
Bạn sẽ được cập nhật bài mới hàng ngày
Và hoàn toàn miễn phí nhé !