Thật ra có một điểm Hứa Tuyển nói sai, Hứa Hủ chẳng phải không bận tâm đến chuyện tình cảm. Cô cũng từng động lòng, chỉ là mối quan hệ chưa bắt đầu đã kết thúc.
Hồi học năm thứ ba, Hứa Hủ đã bắt đầu làm trợ lý của giáo sư, thường tham gia phân tích vụ án, thỉnh thoảng còn giúp giáo sư nhận xét bài tập của sinh viên năm dưới.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Hứa Hủ là chữ viết của cậu nam sinh đó.
Giáo sư có thói quen bảo thủ, từ chối đánh vi tính. Vì vậy, trong một đống chữ viết mực đen mực xanh tầm thường ngoáy tít, nét chữ của cậu nam sinh như trăng sáng đêm rằm, rõ ràng sâu sắc, cứng cáp và rắn rỏi vô cùng nổi bật.
Sau đó, Hứa Hủ gặp người thật. Cậu ta mặc áo sơ mi trắng quần đen, đeo cặp kính gọng đen, thân hình cao lớn thanh tú. Lúc gọi cô một tiếng ‘sư tỷ’, cậu ta lộ vẻ mắc cỡ.
Hứa Hủ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ‘trâu già gặm cỏ non’. Nhưng khi gặp được đối tượng, cô lập tức thông hiểu đạo lý, đàn ông tốt như tài nguyên quý hiếm, nhanh tay thì có chậm tay thì mất.
Thế là Hứa Hủ đi mua một một số sách chuyên nghiên cứu về tình yêu, từ cổ chí kim, trong nước đến ngoài nước, bao gồm cả sách tâm sinh lý. Sau đó, cô còn thức trắng một đêm đề ra kế hoạch theo đuổi cụ thể, chuẩn bị tiến từng bước một.
Cuối cùng, cô đã nếm trải thất bại đầu tiên trong cuộc đời.
Hóa ra cậu nam sinh đó biết rõ sức hút của mình, là cao thủ tình trường từ lâu. Hứa Hủ không cần mất nhiều công sức cũng nắm được thông tin, đối tượng của cô một học kỳ thay ba người bạn gái, đều là mỹ nữ tóc dài chân dài ở học viện nghệ thuật và học viện sư phạm bên cạnh, sư tỷ sư muội đều có cả.
‘Xuất sư vi tiệp thân tiên tử’ (*), Hứa Hủ lặng lẽ quay người bỏ đi. Phản ứng quá khích duy nhất của cô là lập tức đem quyên hết số sách đó. Khi tình cờ gặp cậu nam sinh trong sân trường, cô chỉ lãnh đạm gật đầu mà không nói chuyện.
(*) “Xuất sư vi tiệp thân tiên tử” là một câu trong bài “Thục Tướng” của Đỗ Phủ, nghĩa: Xuất quân chưa thắng trận đã chết vì bệnh tật.
Hình như cũng có người từng thích Hứa Hủ, đó một là nghiên cứu sinh hơn cô hai tuổi. Vị sư huynh này là một người đàn ông chính trực, thành tích học tập rất xuất sắc, nhưng còn hướng nội hơn cô. Một ngày trước hôm tốt nghiệp, sư huynh đột nhiên đặt tay lên vai Hứa Hủ từ đằng sau, nói nhỏ: “Đối với anh, em là người rất đặc biệt.”
Lúc bấy giờ, Hứa Hủ đang bận thảo luận số liệu quan trọng với bên Mỹ. Thanh âm run run của vị sư huynh lọt vào tai cô, nhưng không vào tới đại não cô.
Một thời gian sau, sư huynh nhận công tác ở một thành phố phương bắc, công việc của Hứa Hủ cũng kết thúc. Một hôm, nhìn đống sách sư huynh để lại tặng cô, cô mới đột nhiên có phản ứng, ngày hôm đó sư huynh bày tỏ tình cảm với cô?
***
Nhớ tới chuyện cũ, Hứa Hủ biết rõ, bản thân cô không có sở trường về quan hệ nam nữ, nhưng cô cũng hiểu từ nay về sau cô cần tích cực hơn.
Có điều, sau khi giao nhiệm vụ tìm đối tượng cho Hứa Tuyển, Hứa Hủ tự nhiên loại bỏ vấn đề này khỏi đầu óc.
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự (*) do Cục phó Lưu Chí Huân kiêm nhiệm, văn phòng của ông ở tầng trên cùng. Vì vậy trong đội hình cảnh, chỉ một mình Quý Bạch có văn phòng riêng, những người còn lại tập trung ở một căn phòng lớn. Hứa Hủ và Diêu Mông ngồi ở hai chiếc bàn mới kê thêm đối diện nhau ở gần cửa ra vào.
(*) Gọi tắt hình cảnh.
Ngày thực tập thứ hai, gió yên biển lặng, cũng không có vụ án đặc biệt. Hứa Hủ vừa mở máy vi tính liền nhận được email của Quý Bạch, hỏi cô hôm nay có thể giao bản báo cáo, tức bài tập đầu tiên vào lúc mấy giờ.
Theo tiêu chuẩn của người bình thường, hoàn thành báo cáo trong một ngày là nhiệm vụ tương đối hà khắc. Nhưng Hứa Hủ rất hưởng thụ cảm giác căng thẳng này, cô tính toán khối lượng công việc, nói với anh khoảng mười một giờ tối. Sau đó, Quý Bạch trả lời bằng một từ: “Được.”
Hai người tựa hồ coi chuyện làm thêm là lẽ đương nhiên.
Hứa Hủ bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu. Diêu Mông ngồi ở vị trí đối diện không có việc gì để làm. Ngồi một lúc, cô đứng dậy đi đến bàn Triệu Hàn: “Anh Triệu, anh hãy bố trí công việc cho em đi.”
“Đây là công việc trong phận sự của anh, sao có thể bố trí cho em?” Triệu Hàn cười: “Em cứ xem tài liệu đi!”
Diêu Mông hỏi: “Anh đang bận vụ án gì vậy?”
“Mấy vụ án Chi cục ở dưới vừa báo cáo.” Triệu Hàn tùy ý lật tài liệu trong tay: “Vụ đột nhập vào nhà dân đánh cướp ở thành nam, vụ người dân bị lưỡi dao để quên trên ghế ngồi cắt vào tay ở công viên Thụy Anh, cả vụ người bị thương ngoài ý muốn ở xưởng xe hơi… Anh đi họp đây.”
Diêu Mông cười cười với Hứa Hủ, rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục đọc tài liệu.
***
Đến buổi chiều, Hứa Hủ đã liên tục làm việc nhiều tiếng đồng hồ. Cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô đứng dậy đi rót cốc cà phê. Đến lúc này, cô mới phát giác phòng làm việc không một bóng người. Trong khi đó cửa phòng hội nghị khép chặt, có lẽ cả đội đang bận họp.
Bởi vì chưa chính thức tham gia vụ án nên Hứa Hủ và Diêu Mông không được tham dự những cuộc họp kiểu này. Hứa Hủ đứng giữa căn phòng trống không một lúc. Cô bỗng thấy phòng làm việc của Quý Bạch mở cửa, bên trong ẩn hiện một thân hình mảnh mai đang bận rộn.
Phòng làm việc rất đơn giản gọn gàng, giá sách xếp đâu ra đấy, bàn làm việc vuông vắn, chiếc ghế làm bằng gỗ thịt. Nhìn qua, căn phòng như được kết hợp bằng các nét thẳng đứng, chỉ có ba màu đen trắng và xám, sạch sẽ ngăn nắp. Nhưng quan sát kỹ, lại phát hiện một số chi tiết nhỏ không hài hòa. Ví dụ như trên một tầng giá sách đặt một chiếc xe mô hình Ferrari màu đen tinh xảo; áo khoác màu xám vắt ở thành ghế; bức tranh trừu tượng treo trên tường, đường nét khoa trương, màu sắc u ám, hình họa tựa con người, tựa ma quỷ, cũng giống ngọn núi hay hư vô.
“Xem ra, Quý đội là người rất tuân thủ nguyên tắc, nhưng cũng là người có cá tính.” Diêu Mông đứng thẳng người trước bàn làm việc, trên tay cô cầm tấm giẻ lau ướt, cười nói với Hứa Hủ.
Hứa Hủ gật đầu, cô cũng có suy đoán tương tự.
Diêu Mông thở dài: “Bạn học đều ngưỡng mộ hai chúng ta, có thể gia nhập đội hình cảnh của thành phố. Không biết Quý đội có hướng dẫn thực tập sinh không? Anh Triệu nói, trước đây Quý đội rất hiếm khi nhận lời dẫn dắt sinh viên.”
Hứa Hủ hiểu ra một điều, Quý Bạch vẫn chưa nói với người khác chuyện anh liên lạc với cô.
Ở trường học, Hứa Hủ và Diêu Mông không mấy thân thiết, nhưng Diêu Mông rất chủ động và hướng ngoại, là một trong số ít bạn học có thể nói chuyện dăm ba câu với Hứa Hủ. Hứa Hủ đối với Diêu Mông không có cảm giác đặc biệt, cô chỉ thấy Diêu Mông là cô gái có năng lực toàn diện.
Hứa Hủ có thể nhận ra, Diêu Mông rất muốn đi theo Quý Bạch. Điều này hoàn toàn bình thường, vì bản thân cô cũng như vậy. Thế là Hứa Hủ thẳng thắn tiết lộ: “Hôm qua Quý đội gọi điện cho mình, bố trí một số nhiệm vụ. Mình nghĩ, chắc anh ấy sẽ hướng dẫn mình.”
Diêu Mông ngẩn người, đáy mắt vụt qua một tia thất vọng. Nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười bất lực: “Được rồi, mình biết không tranh nổi với bạn.”
Diêu Mông thẳng thắn bày tỏ thái độ, khiến Hứa Hủ mỉm cười. Diêu Mông cũng cười, đồng thời ném tấm giẻ lau cho Hứa Hủ: “Mình còn muốn có biểu hiện tốt để Quý đội chú ý đến mình. Bây giờ thì thôi, sư phụ của ai người ấy hầu hạ, mình không lau nữa!”
Hứa Hủ gật đầu, nhận tấm giẻ bắt đầu lau tỉ mỉ. Diêu Mông dõi theo bóng lưng cúi xuống của Hứa Hủ, cười nói: “Hứa Hủ, chúng ta hãy cùng cố gắng. Tuy không cùng người hướng dẫn nhưng sau này chúng ta hãy thường xuyên giao lưu.”
“Được.” Hứa Hủ nghiêm túc gật đầu.
***
Sau khi tan sở, Hứa Hủ vẫn ngồi cắm mặt trước máy vi tính. Diêu Mông không nhiệt tình đặt cơm cho các đồng nghiệp tăng ca như hôm qua, mà ra về đúng giờ.
Bố mẹ Diêu Mông là công nhân nhà máy giày đã nghỉ hưu, nhà cô nằm trong khu tập thể cũ kỹ của nhà máy. Về đến nhà, Diêu Mông không có khẩu vị ăn cơm. Cô về phòng khóa trái cửa, bất chấp lời hỏi han của bố mẹ.
Nằm trên giường một lúc, Diêu Mông lấy máy di động, bấm dãy số cô đã thuộc làu như cháo chảy.
“Chào anh, Quý đội.” Diêu Mông hơi căng thẳng, cô cố gắng duy trì giọng nói ngọt ngào: “Em là sinh viên thực tập Diêu Mông. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh. Hôm nay thu thập tài liệu, em gặp mấy vấn đề khó hiểu, em nghe cảnh sát Triệu nói, anh tương đối nắm rõ về mảng này. Em có thể thỉnh giáo anh không ạ?”
Một điều khiến cô vui mừng là, thái độ của Quý Bạch rất hòa nhã. Sau khi nghe câu hỏi của cô, anh nhẫn nại giải thích, còn khen cô ham học hỏi. Điều đó khích lệ Diêu Mông, khiến cô mạnh dạn mở miệng: “Quý đội, em biết anh rất ít khi hướng dẫn sinh viên thực tập. Nhưng em hy vọng có dịp theo anh học tập, không biết liệu anh có thể cho em cơ hội?”
Ở đầu kia điện thoại, Quý Bạch cười cười: “Làm gì có chuyện đó. Việc hướng dẫn thực tập, đội đã quyết định rồi. Cảnh sát Ngô sẽ hướng dẫn em, chú ấy có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Lúc mới vào đội, tôi đã học hỏi nhiều điều từ chú ấy.”
Diêu Mông mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi, cám ơn anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông ngồi thừ người ở đầu giường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn chiếu xuống dãy nhà cũ kỹ như phế tích hoang tàn. Trong lòng cô buồn bã, cảm thấy nước mắt sắp trào ra khóe mi.
Một lúc sau, Diêu Mông lại cầm máy di động, gửi một tin nhắn: “Quý đội, cám ơn lời chỉ bảo của anh. Em sẽ đi theo cảnh sát Ngô, cố gắng học tập, không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo trong đội. PS: Sau này nếu gặp phải vấn đề nan giải, em có thể coi anh như một người thầy, thỉnh giáo anh không ạ?”
Kết quả đợi một lúc lâu, Quý Bạch cũng không trả lời. Cho đến khi Diêu Mông xuống nhà ăn cơm qua loa, rửa bát và lau nhà, điện thoại di động mới rung lên. Diêu Mông cầm điện thoại, là tin nhắn của Quý Bạch: “Đối với các em, thầy giáo thực tập chỉ là nhân tố rất nhỏ, quan trọng là thành tích công việc. Học trò của tôi và học trò của người khác cũng giống nhau cả thôi. Em hãy cố gắng!”
***
Sau khi ăn bữa tối ở Cục Cảnh sát, Hứa Hủ liền về nhà. Cô đang sống ở khu chung cư gọi là ‘Ngự Đình Uyển’. Hứa Tuyển mua căn hộ này từ đầu năm nay. Khu chung cư nằm ở khu vực tài chính thương mại, tập trung nhiều nhân tài, trị an rất tốt, đồng thời gần nơi làm việc của Hứa Tuyển.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Hứa Hủ thay quần áo, cầm chiếc khăn mặt, đeo tai nghe rồi ra cửa. Gần khu chung cư có một công viên mới xây, môi trường rất tốt. Cô định chạy vài vòng rồi về nhà tiếp tục làm việc.
Trời vẫn chưa tối, trong công viên phủ một màu xanh mát mắt. Hứa Hủ chạy chầm chậm trên lối đi nhỏ. Xung quanh cũng có nhiều người tập thể dục, gồm cả trung niên, thanh niên, ông bà già và trẻ nhỏ… Hứa Hủ bật nhạc khá to, thoải mái giữ nguyên tốc độ như đi bộ. Đôi mắt cô lướt qua cảnh vật xung quanh.
Đây là thời khắc thanh thản nhất trong một ngày của Hứa Hủ. Có lúc cô thất thần, có lúc bỗng dưng nổi hứng, tập trung quan sát những người xung quanh, phân tích hành vi của bọn họ, tưởng tượng họ là những con người như thế nào.
Vòng thứ nhất.
Trên bãi cỏ bằng phẳng ở bên phải có hai cha con đang ngồi chơi. Bé gái chỉ tay về phía cô, cười nói điều gì đó, ông bố cũng mỉm cười. Ánh mắt Hứa Hủ thờ ơ lướt qua bé gái, cô đại khái đoán ra bé gái đang cười nhạo tốc độ chạy bộ của cô.
Một ông già tóc bạc ngồi trong đình, tay cầm máy thu thanh, đôi mắt nheo nheo.
Dưới bóng cây ngô đồng có một đôi nam nữ cười nói vui vẻ. Người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, anh con trai trẻ hơn, tư thế của bọn họ thân thiết nhưng không quá thân mật, nhiều khả năng là chị em.
Vòng thứ hai.
Hai cha con đã dắt tay nhau đứng dậy, có lẽ chuẩn bị về nhà. Bé gái lại nhìn Hứa Hủ cười ngoác miệng. Hứa Hủ thờ ơ rời mắt đi chỗ khác.
Ông già tóc bạc ở trong đình đã không thấy bóng dáng.
Đôi nam nữ vẫn ở nguyên vị trí, nhưng đã ngồi xuống bãi cỏ.
Vòng thứ ba.
Trời đã tờ mờ tối, người ở trong công viên vắng hẳn. Bởi vì khu vực phụ cận đều là tòa nhà làm việc và khu chung cư cao cấp nên đến tầm chạng vạng, công viên rất ít người.
Trên bãi cỏ chỉ còn lại đôi nam nữ, cúi đầu trò chuyện. Người đàn ông đặt một tay lên vai người phụ nữ, cười nói điều gì đó. Người phụ nữ cũng mỉm cười, chống tay ngả người về đằng sau, tư thế rất tao nhã và bắt mắt.
Hứa Hủ hờ hững rời mắt đi chỗ khác.
Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên hét lên một tiếng.
Hứa Hủ dừng bước, quay đầu nhìn. Cô thấy người phụ nữ há to miệng, giơ tay phải. Bàn tay người phụ nữ nhuốm đầy máu đỏ. Trên cổ tay, máu phun ra ngoài. Người đàn ông ngồi bên cạnh hoàn toàn chết sững.
Hứa Hủ tháo tai nghe lao nhanh về phía bọn họ.
Nếu cô không nhìn nhầm, động mạch trên cổ tay người phụ nữ đã bị cắt đứt. Tai nạn đột ngột xảy ra ngay trước mắt cô.
Trong lúc chạy, Hứa Hủ bất chợt nhớ đến câu nói của Triệu Hàn ban sáng: “Vụ người dân bị lưỡi dao để quên trên ghế ngồi cắt vào tay ở công viên Thụy Anh…”
Đây không phải sự cố bất ngờ?
Bạn thấy bài viết này hay chứ?
Nếu hay thì còn chờ gì nữa mà không subcribe BlogTM
Bạn sẽ được cập nhật bài mới hàng ngày
Và hoàn toàn miễn phí nhé !